Trang thơ CLB kỳ này xin thân thương giới thiệu cây bút Song Minh, tên thật Nguyễn Thị Minh Hạnh là sinh viên năm nhất, lớp DH20AV, khoa Ngoại Ngữ.
Người ta cứ nói tuổi học trò là quãng đời đẹp nhất, thế nhưng, cho đến tận bây giờ tôi mới nhận ra mình đã đánh mất cả một quãng đời đáng nhớ… để một ngày phải tự nhủ rằng:
“Có những phút giây… không bao giờ trở lại, có những lời nói… sẽ mãi là dự tính và có những con người… không còn nhận ra nhau…”
Nhìn vào thành tích trong suốt 12 năm qua của tôi, có lắm người cho đó là lý tưởng. Thế nhưng, những tấm bằng khen đó không đổi được những giây phút vui vẻ, những thành tích đó không đổi được tuổi thanh xuân thật sự….
Để cuối cùng, tất cả những gì còn lại chỉ là những vần thơ nhiều mơ mộng mà cũng nhiều nuối tiếc, viết về nhưng điều mà tôi đã mãi mãi bỏ lỡ hay đánh mất….
Bên kia của một dãy bàn, một khoảng cách vật lý ngắn ngủi, vậy mà thật khác biệt…. Đó là cả một không gian nhiều mơ mộng của những nụ cười ngây ngô, là ánh mắt của một “cậu học trò” đúng nghĩa,… mà tôi chỉ có thể ngắm nhìn nhưng không thể chạm tới….
BÊN KIA
Bên kia bầu trời
Có người ngồi đợi
Đợi ngày mau tới
Đợi tháng mau qua…
Bên kia khoảng lặng
Hạt nắng nhẹ rơi
Có người ngồi đó
Thả mơ lên trời…
Bên kia khoảng trời
Lặng ngắm trời xanh
Một đôi mắt sáng
Tôi quên…sao đành!
Sợi chỉ mong manh
Ngăn đôi thế giới
Mãi không bước tới,
Cuối trời. Bóng ai?...
CÁI GHẾ CŨ
Ghế cũ nơi lớp quen
Vô tri nhưng gần gũi
Lớp học giờ hóa mới
Nhưng ta thì chẳng thân…
Nhớ ngày xưa đôi chân
Kề nhau nơi chiếc ghế
Mắt anh tan học về
Chẳng nhìn ta, buồn thế!
Qua nhiều năm chiếc ghế
Hai ta chẳng ngồi chung
Ngày qua ngày nhanh thế
Mắt anh vẫn lạnh lùng
Rồi ngày nào ướt mưa
Lớp vắng tanh thưa thớt
Anh và ta đến lớp
Tình cờ...lại ngồi chung.
Ta lặng lẽ thẹn thùng
Anh nhìn xa thinh lặng
Đôi bóng dài nền đất
Trên một chiếc “ghế thương”
Chưa kịp đến với nhau
Dù chỉ qua ánh mắt
Lặng nhìn, tim se thắt
Anh bỏ lên bàn trên…
Nhiều năm xa cách xa
Trở về bên phòng cũ
Ghế, bàn giờ đầy đủ
Giờ chẳng ai ngồi chung…
Ảnh minh họa. Nguồn: huongquenha.com
Khi cánh cửa tương lai dần rộng mở, khi những “nguyện vọng đại học” dần được thành hình, khi cánh cửa cấp 3 dần khép lại…. trong những ngày tháng “chạy nước rút” ngược xuôi trên con đường đến trường quen thuộc, tôi chợt nhìn thấy “cậu”- người bạn cùng tuổi mà tôi chưa từng trò chuyện… “Cậu” vẫn ngồi đó, trong suốt 3 qua, vẫn là trạm xe buýt quen thuộc, vẫn là bộ đồng phục “trường chuyên” mà một thời tôi ao ước… Bất giác tôi chợt tự hỏi: “Sau kì thi đại học này “chúng ta” sẽ đi đến nơi đâu?”
TÌNH THƠ ÁO TRẮNG
Sớm chiều em đến lớp
Trên chiếc xe đạp quen
Anh đến trường hai buổi
Chờ xe buýt xuống lên.
Nhớ ai em viết lách
Thơ bay trên hàng cây
Ngày ngâm đêm ngẫm nghĩ
Một trời thương nhớ đầy
Bên kia sông hoa khói
Bay bay qua tầng mây
Lò gạch thêm mẻ mới
Mùi đất thơm qua đây…
Chiều chiều dân đồng ruộng
Cần câu – cong lưng trời
Mai anh lên đường mới
Xa tay lấm chân bùn
Áo dài em đến lớp
Phấn bay bạc lưng trời
Ước mơ “ngày anh tới”
Cứ mãi đầy,…chẳng vơi…
Đưa anh bước xa quê
Đưa bao mùa thu chết
Hạ về em ngồi kết
Kỉ niệm anh đầy tay…
Ngày về, anh và em
Ta cùng thay màu tóc.
Thơ em buồn như khóc.
Anh còn đọc không anh?
Ảnh minh họa. Nguồn: thihuu.com
HOÀI XƯA
Em đi rồi đường xưa còn hoa nắng ?
Gió ngừng bay, mây trắng trốn đi đâu?
Lá vàng rơi, bỏ lá xanh hoang vắng
Em đi rồi, hoa nắng có bâng khuâng?
Bên cửa sổ, chuồn chuồn bay ngơ ngẩn
Ngoài đường xưa, ai dáng mỏng về đâu…
Bóng tròn nhỏ - vòng xe lăn đi mãi
Đưa ai đi, đi mãi, chẳng vương sầu…
Cây xoan tím, bây giờ, hoa rụng mất
Phượng giờ xa, sắc đỏ bỏ đi xa
Ve khô xác, cung đàn buông phím lỡ
Hè giờ qua, hun hút mấy mùa hoa.
Thu vừa đến, ai chờ nơi góc đợi
Trống tựu trường, đánh vỡ tiếng hoài xưa
Thu nay đến, lại một mùa thu mới
Dưới khung trời, thu gọi mấy cho vừa…?
Song Minh - DH20AV
Viết lời bình